Nếu đã từng yêu, từng chia tay, chắc chắn ai cũng sẽ trải qua những tâm trạng buồn, thương, giận, đau, tiếc, mong muốn, khát khao, ân hận, hoặc chung quy lại là luẩn quẩn và lẩn thẩn. Nhưng chắc chắn, tâm trạng diễn ra lâu nhất, mất nhiều năng lượng cuộc sống nhất của những cô gái hay chàng trai trong những câu chuyện “duyên không thành” hay “phận mình dở dang” là tiếc nuối phải không?
Mình đồng cảm với lời thơ của Đồng Ánh Viễn khi cô ấy viết:
“Ta xoá hết những điều từng ước hẹn
Sẽ nắm tay đi khắp thế gian này
Bao lời hứa mặc gió cuốn mây bay
Khi cả hai bỏ buông không níu giữ
Giây phút cuối thực lòng em tư lự
Muốn nói nhiều để anh hiểu em hơn
Cả yêu thương… cả trách móc … dỗi hờn
Muốn dốc hết những điều trong lòng dạ
Mong một lần anh hiểu được tất cả
Để thương nhau em đã cố nhường nào
Muốn anh hiểu em nhẫn nại ra sao
Để hai đứa đi qua bao gian khó
Nhưng có lẽ … anh không cần thấu tỏ
Nên đành lòng em buông bỏ tình ta
Để bây giờ yêu thương ấy nhạt nhoà
Đã Qua rồi ngày em yêu nồng cháy
Em thương anh hơn bản thân mình vậy
Anh vô tình không trân trọng thả trôi
Em mệt mỏi với thương nhớ chơi vơi
Nên buông tay … thôi đành ta dừng lại”

Câu thơ hay cho những tâm hồn còn đang phải tìm hồi kết cho một tâm trạng rối ren và rồi sẽ đến lúc nào đó, chúng ta nhìn lại như một trải nghiệm của cuộc đời. Bởi dù thế nào đi nữa, thì chuyện đó cũng phải qua đi, cũng sẽ phai nhòa, và cũng dần lắng lại trong một miền ký ức. Và khi đó mình nhận ra ai cũng đến và đi vì nó cần đến và đi để dạy cho mình bài học gì đó về nhân sinh quan, hay chỉ đơn giản là bài học của những cách đối nhân xử thế hàng ngày…
Hãy trân trọng từng nỗi buồn, từng niềm vui đã qua để nâng niu hơn những gì đang có …